“Khi biết mình mắc Covid-19, người đầu tiên em nghĩ đến là mẹ”
Cuộc thi viết Vòng tay Công đoàn

“Khi biết mình mắc Covid-19, người đầu tiên em nghĩ đến là mẹ”

D.M
Tác giả: D.M
“Để được đi biển, em đã phải thuyết phục mẹ trong thời gian rất dài. Nên khi biết mình mắc Covid-19, ngoài tâm trạng rất “sốc”, em không khỏi lo lắng khi nghĩ về mẹ”, Ngô Văn Tiến thuyền viên tàu Đông Phú tâm sự.
Tạp chí Lao động và Công đoàn kỷ niệm 92 năm xuất bản số đầu tiên Xây dựng và ứng dụng bài giảng E-learning để đào tão, bồi dưỡng cán bộ công đoàn Tổng LĐLĐ Việt Nam hỗ trợ thêm 1 triệu "Túi an sinh Công đoàn" cho người lao động
“Khi biết mình mắc Covid-19, người đầu tiên em nghĩ đến là mẹ”
Thuyền viên tàu Đông Phú về đến Việt Nam.

Ngô Văn Tiến (sinh năm 1996) là một trong số 21 thuyền viên tàu Đông Phú (thuộc Công ty cổ phần Hàng hải Đông Đô). Vừa rồi, trên hành trình từ cảng Obi Island (Indonesia) đến cảng Kaohsiung (Đài Loan), tàu Đông Phú có tổng cộng 19/21 thuyền viên mắc Covid-19. Tất cả thuyền viên đều được công ty bố trí về Việt Nam điều trị.

Trong số những người mắc Covid-19, Tiến là trường hợp đầu tiên được xuất viện. Việc đầu tiên Tiến nghĩ đến đó là về nhà ở huyện Krông Nô (tỉnh Đắk Nông). Ở đó có mẹ và em gái nhỏ đang mong nhớ anh từng ngày. Do dịch Covid-19 ở các tỉnh phía Nam diễn biến phức tạp, các địa phương áp dụng biện pháp giãn cách nên chuyến xe chở Tiến về quê phải dừng lại ở Quảng Bình.

Tiến kể bằng giọng đặc sệt miền Trung: “Khi tàu tới Trung Quốc, em có biểu hiện mệt mỏi, ho, sốt. Trước đó, em nghĩ mình chỉ bị cảm cúm do thời tiết mưa bão liên tục. Khi biết mình mắc Covid-19, em rất choáng váng”.

“Khi biết mình mắc Covid-19, người đầu tiên em nghĩ đến là mẹ”

Anh Ngô Văn Tiến.

Tiến nghe kể về những người mắc Covid-19 tử vong nhưng không ngờ lần này chính anh lại bị lây nhiễm. Tiến và các thuyền viên trên tàu đối diện với tình thế nguy hiểm: Nước sở tại không chăm sóc y tế đầy đủ cho các thuyền viên nước ngoài; trên tàu thiếu phương tiện, thuốc và trang thiết bị y tế nếu bệnh tình trở nặng, trong khi đó đường về còn rất xa. Mỗi thuyền viên, mỗi con tàu bị lây nhiễm Covid-19 lúc này là điều rất đáng ngại. Không nói ra, nhưng Tiến và các đồng nghiệp đều hoang mang, lo lắng.

Tiến còn trọng trách phải gánh vác gia đình. Quê Tiến ở huyện Tuyên Hóa (tỉnh Quảng Bình). Bố Tiến mất đã lâu. Do hoàn cảnh khó khăn, Tiến cùng mẹ và em gái phải rời quê vào Đắk Nông tìm kiếm việc làm. Ba mẹ con Tiến vẫn sống trong căn nhà gỗ đơn sơ. Nhà cũng có trồng cà phê nhưng diện tích nhỏ nên thu nhập không đáng kể. Mẹ và Tiến phải đi làm thuê kiếm sống. Tiến là chỗ dựa của mẹ và em gái. Trong ký ức, Tiến không thể quên những lần nhìn thấy mẹ khóc thầm.

“Mẹ mạnh mẽ bề ngoài nhưng yếu đuối ở bên trong. Mới 50 tuổi nhưng nắng gió và sự vất vả khiến dáng người mẹ khắc khổ. Phải gánh vác việc gia đình nên mẹ không tránh khỏi tủi thân mà không tâm sự được cùng ai. Mỗi lần thấy mẹ khóc, em không biết làm thế nào. Em hiểu, mẹ buồn nhưng vẫn cố cười. Vì mẹ nghĩ, cuộc sống là thế và phải cố gắng vượt qua” – Tiến tâm sự.

“Khi biết mình mắc Covid-19, người đầu tiên em nghĩ đến là mẹ”
Cơ quan y tế lấy mẫu xét nghiệm Covid-19 cho thuyền viên.

Thương mẹ vất vả, Tiến chỉ học hết cấp 3 rồi đi làm thuê. Mấy năm nay, dịch bệnh khiến nông sản mất giá. Cuộc sống gia đình càng khó khăn. Tiến nhờ bạn bè ở Quảng Bình giới thiệu để đi biển.

“Lúc đầu mẹ chẳng đồng ý đâu. Vì em là con trai trong nhà, giờ lại đi xa biền biệt. Mẹ rất mong em lập gia đình để nhà bớt trống vắng. Em thuyết phục mấy tháng trời mẹ mới đồng ý cho đi biển. Ở nhà kiếm tiền khó khăn, em đi mấy năm, nếu thu nhập và công việc ổn định sẽ có tiền lo cho gia đình”, Tiến cho biết.

“Khi biết mình mắc Covid-19, người đầu tiên em nghĩ đến là mẹ”
Rời tàu, thuyền viên ngoái đầu nhìn và nhớ lại hành trình đầy căng thẳng từ Đài Loan về Việt Nam.

Từ ngày ký hợp đồng lao động, Tiến được công ty trả lương 12,1 triệu đồng/tháng. Trừ tiền bảo hiểm, mỗi tháng Tiến còn hơn 11 triệu đồng. Là thuyền viên vất vả nên chế độ đãi ngộ đầy đủ và thu nhập ổn định. Dù phải xa gia đình nhưng mỗi lần gửi tiền về cho mẹ, lòng Tiến ngập tràn hạnh phúc.

“Dịch bệnh khiến công ty khó khăn nên em phải cố gắng làm tốt công việc của mình. Em luôn nhớ những kỷ niệm ngày còn ở nhà với mẹ. Nên khi mắc Covid-19, người đầu tiên em nghĩ đến là mẹ nhưng không dám báo tin vì sợ mẹ lo lắng. Phải đến khi về đến Việt Nam, được vào bệnh viện em mới dám gọi điện thông báo" - Tiến chia sẻ.

Suốt hành trình từ Đài Loan về Việt Nam, Tiến lo lắng bệnh tình của mình không biết sẽ diễn biến thế nào. Mỗi ngày chỉ uống thuốc hạ sốt, ăn cháo để chống chọi với bệnh tật. Không được làm việc khiến Tiến cảm nhận thời gian dài vô tận. Khi tàu cập cảng Hải Phòng, Tiến mừng rơi nước mắt.

Những ngày điều trị tại bệnh viện, Tiến chăm chỉ tập luyện để nhanh chóng bình phục, xuất viện và về nhà. Tiến là người được xuất viện sớm hơn so với các thuyền viên khác. Trên chuyến xe về quê, Tiến mong từng phút giây để được gặp mẹ. Nhưng vì dịch bệnh, không có xe về Đắk Nông nên Tiến còn cách xa mẹ cả nghìn cây số. Không thể làm gì khác, Tiến đành nén lòng lại và chờ đợi. Ước mong trở về, cho mẹ thấy mình vẫn bình an cứ lớn lên trong anh.

Anh P.V.T - Thuyền trưởng tàu Đông Phú cho biết, Tiến là một trong hai thuyền viên có quê ở xa và hành trình trở về nhà còn đầy trắc trở do dịch bệnh. Vượt qua hành trình đầy căng thẳng, các thuyền viên đã trở về nhà và sức khỏe tiến triển tốt. Những khi ốm đau, bệnh tật, gia đình là nơi trở về và tiếp thêm động lực cho họ để tiếp tục bước vào những hành trình luôn tiềm ẩn nguy cơ lây nhiễm Covid-19.

Anh Ngô Văn Tiến và 18 thuyền viên là F0 của tàu Đông Phú được Công đoàn Tổng công ty Hàng hải Việt Nam hỗ trợ 3 triệu đồng/người. Hai thuyền viên là F1 được hỗ trợ 1,5 triệu đồng/người. Công đoàn Công ty cổ phần Hàng hải Đông Đô hỗ trợ, động viên người lao động để họ yên tâm làm việc.
Người mẹ công nhân bật khóc, thương con thiếu thốn khi học online Người mẹ công nhân bật khóc, thương con thiếu thốn khi học online

Tăng ca, thêm việc để tích góp lo cho năm học mới của các con, thế nhưng chị Bé vẫn phải bật khóc bất lực ...

Chung tay hỗ trợ nữ công nhân mắc bệnh hiểm nghèo Chung tay hỗ trợ nữ công nhân mắc bệnh hiểm nghèo

Chiều 30/9, lãnh đạo LĐLĐ huyện Đông Anh (Hà Nội) đã tới thăm hỏi, động viên và tặng quà hỗ trợ chị Phạm Thị Dương, ...

NLĐ cần chuẩn bị gì để nhanh chóng nhận hỗ trợ từ Quỹ Bảo hiểm thất nghiệp NLĐ cần chuẩn bị gì để nhanh chóng nhận hỗ trợ từ Quỹ Bảo hiểm thất nghiệp

Ngày 30/9, BHXH Việt Nam khuyến nghị người lao động (NLĐ) nên chuẩn bị một số thông tin để việc nhận hỗ trợ từ Quỹ ...

Tin mới hơn

Công đoàn đồng hành với giáo viên trong giảng dạy và vươn lên thoát nghèo

Công đoàn đồng hành với giáo viên trong giảng dạy và vươn lên thoát nghèo

Công đoàn cơ sở Trường trung học cơ sở Bình Thạnh (huyện Thạnh Phú, tỉnh Bến Tre) là một tập thể trẻ, khỏe, nhiệt tình, năng động; luôn đồng hành với công đoàn viên nhà trường góp phần thực hiện sứ mạng và là chỗ dựa vững chắc cho công đoàn viên trong sự nghiệp giáo dục của huyện nhà.
Có một niềm hạnh phúc ấm áp, dịu dàng

Có một niềm hạnh phúc ấm áp, dịu dàng

Giờ đây, sau gần hai năm gắn bó với ngôi Trường THCS Thắng Nhất (TP. Vũng Tàu, Bà Rịa- Vũng Tàu), tôi không còn là cô giáo lẻ loi của ngày đầu nữa. Cảm giác bơ vơ, lạc lõng như chú chim non lần đầu rời tổ đã tan biến từ bao giờ, nhường chỗ cho một niềm ấm áp dịu dàng.
Người thầy giáo thân thiện, tạo môi trường giáo dục đoàn kết

Người thầy giáo thân thiện, tạo môi trường giáo dục đoàn kết

Trường THCS Tân Hưng Tây, xã Tân Hưng Tây (huyện Phú Tân, tỉnh Cà Mau) là một trong những đơn vị còn nhiều khó khăn về cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên. Thế nhưng, những năm qua, tập thể nhà trường đã luôn đoàn kết, gắn bó hoàn thành tốt các nhiệm vụ được giao. Để tạo nên sức mạnh đoàn kết đó, phải nói đến sự nỗ lực không ngừng của thầy Phan Văn Tiếp - Chủ tịch công đoàn trường trong việc chăm lo đời sống vật chất, tinh thần cho đội ngũ giáo viên.

Tin tức khác

Sự đồng hành bền bỉ của công đoàn

Sự đồng hành bền bỉ của công đoàn

Trường THCS Thắng Nhì, nằm giữa lòng thành phố biển Vũng Tàu (Bà Rịa- Vũng Tàu) từng là một ngôi trường nhỏ bé với vô vàn khó khăn trong những ngày đầu thành lập. Cơ sở vật chất thiếu thốn, đội ngũ giáo viên còn hạn chế, học sinh chủ yếu là con em lao động tự do, đời sống bấp bênh. Nhưng vượt lên tất cả, đơn vị đã từng bước vươn lên, phát triển mạnh mẽ nhờ tinh thần đoàn kết, sự tận tâm của tập thể giáo viên và đặc biệt là sự đồng hành bền bỉ của Công đoàn nhà trường.
Có một mái nhà chung đầy yêu thương

Có một mái nhà chung đầy yêu thương

Có một mái nhà chung đầy yêu thương - Công đoàn Trường THCS Ngô Sĩ Liên (thành phố Vũng Tàu, tỉnh Bà Rịa- Vũng Tàu). Có thể nói, nó không chỉ là một tổ chức đại diện cho quyền lợi của giáo viên mà còn là mái nhà chung đầy ắp yêu thương, nơi mỗi thành viên đều cảm thấy được quan tâm, chia sẻ và đồng hành trong công việc lẫn cuộc sống.
Sức mạnh nằm ở tinh thần đoàn kết và tình yêu nghề

Sức mạnh nằm ở tinh thần đoàn kết và tình yêu nghề

Đây không chỉ là một bài viết tham gia cuộc thi, mà còn là những dòng tâm sự chân thật từ một giáo viên trẻ vừa chập chững bước vào nghề. Tôi muốn được kể lại câu chuyện về những người đã truyền cho tôi ngọn lửa yêu nghề, về những tấm gương thầy cô đã giúp tôi hiểu và trân trọng hơn giá trị của sự đoàn kết, yêu thương trong môi trường sư phạm – ngôi trường Tiểu học Nguyễn Tất Thành, xã IaDreng, huyện Chư Pưh, tỉnh Gia Lai – nơi tôi may mắn được bắt đầu hành trình làm nghề gieo chữ.
Tấm lòng của cô bảo mẫu Nguyễn Thị Mỹ Hiền

Tấm lòng của cô bảo mẫu Nguyễn Thị Mỹ Hiền

Trong không gian ấm áp của ngôi trường tiểu học, có một bóng dáng nhỏ nhắn, tần tảo luôn bận rộn chăm sóc từng em học sinh. Đó là cô Nguyễn Thị Mỹ Hiền – một bảo mẫu Trường Tiểu học Châu Văn Liêm (phường 5, quận 6, TP. Hồ Chí Minh) với trái tim nhân hậu và tấm lòng yêu trẻ.
Công đoàn nhà trường – nguồn động viên lớn lao

Công đoàn nhà trường – nguồn động viên lớn lao

Tình yêu thương luôn hiện hữu, dù vô hình. Nó đa dạng như viên đá ngũ sắc, lung linh và ấm áp trong từng khoảnh khắc đời thường. Tôi cảm nhận rõ điều ấy tại nơi làm việc - Công đoàn Trường Phổ thông Dân tộc Nội trú THCS và THPT huyện Hàm Yên (Tuyên Quang). Ngôi trường không chỉ là nơi giảng dạy, mà là mái ấm thứ hai thân yêu, nơi lan tỏa tình yêu thương giữa người với người.
Nhìn lại một hành trình đến với công đoàn

Nhìn lại một hành trình đến với công đoàn

Ngày 17/3/2023 là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời tôi khi tôi được tín nhiệm bầu vào Ban chấp hành (BCH) Công đoàn Trường THPT Nguyễn Trãi (thị xã Trảng Bảng, tỉnh Tây Ninh), nhiệm kỳ 2023-2028 và được giao trọng trách Chủ tịch Công đoàn.
Xem thêm